Em suy nghĩ mãi, không biết có nên nói anh nghe không. Nói thì ngại nhưng mà không nói ra em thấy bức rứt trong người lắm. Vì em biết ơn anh mà em không thể hiện ra được. Anh vừa cứu sống một người.

Trước khi học lớp 31 ngày, em là một con người rất, rất tiêu cực. Trong đầu luôn luôn tìm cách để tự tử. Do ở xa nhà nên không thuận lợi hành động, chứ em ở nhà thì em quyết tâm lắm rồi. Chọn một thời điểm thích hợp nữa thôi. Vì trong đầu em chỉ nghĩ đến việc ra đi nhanh nhất và nhẹ nhàng nhất.

Vì em sống rất cực khổ về cái tổn thương, bất hạnh của mình phải nhận. Khi những tổn thương từ nhỏ đúc thành mình như ngày hôm nay.

Em sinh ra không được bình thường như bao người (khiếm khuyết), rồi còn bị chính gia đình cười nhạo, lấy ra làm trò đùa và niềm vui của mình. Bản thân em nghĩ: mình đã sinh ra đã bị như này, mà người thân không yêu thương, đùm bọc mình thôi mà còn đem mình ra để cười cợt nữa.

Từ đó em có cảm giác không có chỗ để tựa vào. Khi chính gia đình mình cười cợt mình như thế thì thế giới bên ngoài như thế nào nữa. Em không còn niềm tin trong cuộc sống nữa khi gia đình cũng quay lưng với mình. Trong khi đó em không làm gì sai, em không thể lựa chọn mình sinh ra như thế nào, sinh ra ở đâu, điều kiện nào, gia đình nào.

Và rồi họ xem mọi chuyện đổ lên đầu em. Do em, tại em, không lý do ai hết. Em kiểu: “sao lại vô lý như thế? Em là nạn nhân mà từ bao giờ em lại là người quyết định bản thân em sinh ra như thế?”

Em rất hận đời, hận người. Em bất lực, em không có chỗ dựa vào, bám níu cái gì đó để kéo mình lên vực thẳm. Từ khi sinh ra đến khi có ý thức thì em đã chịu những đả kích như thế.

Em là một cô gái, vốn dĩ đã yếu đuối thì bị những người thân quay lưng. Thực sự mỗi khi nghĩ đến em chỉ muốn khóc, chỉ biết khóc. Oán trách trời cao: “Tại sao đối xử với con như thế? Con đã làm gì sai?”

Từ đó ý nghĩ từ bỏ cuộc sống của em xuất hiện từ lúc rất nhỏ, với niềm khao khát được đi nhanh nhất có thể. Nhưng mà với sự sợ hãi, không có can đảm, sợ nhiều thứ… (nhiều lúc em sợ uống thuốc không thành thì thành ra điên điên dại dại, làm khổ ba mẹ rồi họ còn oán trách em hơn nữa. Ít ra bây giờ còn có thể dựa dẫm vào họ, em tự lo cuộc sống em được).
Từ đó em có khoảng cách gia đình hơn, ít nói, trầm tính, trầm mặc.

Những lúc có chuyện gì tệ đến với em thì em mặc định: "Mày đáng được nhận những thứ như thế!"

Em không muốn là gánh nặng của ai và bị người khác xem là yếu kém, thấp kém, sỉ nhục.

Thì em đã rất, rất cố gắng – cố gắng nhất có thể để được như người ta, như kỳ vọng. Em cũng hiểu là đầu óc chậm phát triển nên làm gì cũng thua người ta, không bằng người ta. Nên ba mẹ em thấy vậy thì thất vọng, là nỗi nhục trong gia đình.

So sánh với anh chị em trong nhà, con nhà người ta.

Khi học xong lớp 31 ngày thì em hiểu được là ba mẹ em chỉ là mong cầu em được tốt hơn, nhanh nhẹn, thông minh như người ta nên có sự áp đặt, mong cầu. Và em cũng biết mình như nào nên em luôn luôn cố gắng, rất, rất cố gắng để theo kịp mọi người.

Lúc trước em không biết thì em nghĩ là bất công. Nhưng bây giờ em hiểu thì em không thấy trách ba mẹ nữa, vì ba mẹ muốn mình tốt lên thôi.

Lo lắng mình đi đâu cũng sợ không sống được, không có ba mẹ thì sợ là không có ai dựa vào.

Với sự mong cầu của ba mẹ khi thấy con mình như vậy thì đã có những lời lẽ không hay nói với con mình, những lời cay nghiệt, miệt thị, sỉ nhục, thất vọng… lên con mình. Xem như đó là sự xả ra cơn tức giận, chê bai trong người mình.

Có thể em vô tình, em không cố ý, em không biết, không hiểu được là làm sao cho đúng. Nên là càng làm ba mẹ thất vọng, ba mẹ càng ghét, nên tình cảm ba mẹ, gia đình càng xa cách.

Em thì bị tổn thương, ba mẹ em thì thất vọng...

Chuyện này em không thể kể cho ai, không thể nói ai nghe nên chỉ biết giấu kín trong lòng. Dần dần hằng ngày gặm nhắm nỗi đau, và hằng ngày có những nỗi đau khác chồng chất lên.

Như anh nói, em sống mà mang theo những cây dao găm sắc nhọn, những cục đá nặng trĩu trên vai. Lết sống qua từng ngày, không thấy niềm vui, chỉ bóng tối vây quanh.

Không ai hiểu em và em không muốn họ bước vào cuộc sống của mình để biết mình phải sống như thế nào.

Bên ngoài không người nào biết em sống như thế nào, suy nghĩ như thế nào. Em sống khổ cực với cái tổn thương này.

Bởi vì vậy họ không hiểu sao lúc nào em cũng trầm mặc, buồn bã, ít nói. Lúc nào cũng chỉ muốn một mình. Tự nhốt mình một mình.

Em tạo một góc chết cho chính mình, không thể đi ra và người khác cũng không thể đi vào. Họ không hiểu em, em không trách họ.

Mọi thứ tồi tệ nhất trên đời này đối với em là em đáng được nhận.

Dần dần em cũng chai sạn với những cảm xúc đó. Có niềm vui, hạnh phúc em cũng không thấy đó là vui nữa.

Những gì xảy ra với em, em chỉ biết là cố gắng lên, cố gắng hơn nữa với hy vọng là thay đổi được mình, thay đổi suy nghĩ của ba mẹ, mọi người.

Em cố gắng thay đổi rất nhiều. Biết không bằng người ta nên em cố gắng gấp đôi, gấp ba với hy vọng em sẽ được sống tốt, nhưng cũng không được bao nhiêu.

Mỗi khi có nỗi đau đến thì em lấy nó để làm động lực để mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn.
Khi có ai rung động với em, yêu thương, đối xử tốt với em thì em xem họ là cả thế giới.

Vì thế giới em sống chỉ có một mình, em cô đơn, nhưng có người tự nhiên đến khiến em vui và hạnh phúc. Em nghĩ mình được sống lại. Sống đúng là được sống. Em vui vẻ hơn, không còn suy nghĩ tiêu cực nữa.

Nhưng vì không có kiến thức và bị tổn thương thì em làm hư mối quan hệ tốt đẹp. Họ ra đi thì em bầu trời tối sầm lại. Cộng thêm một nỗi đau, tổn thương thì em càng khép mình, càng có ý chí quyết tâm là mình phải đi thôi.

Em từng làm đủ mọi cách để được giải thoát. Em từng thắt cổ, em từng lặn xuống biển, em từng uống thuốc ngủ… nhưng không thành công.

Khi làm những việc đó em cũng sợ, em cũng không có đủ can đảm. Mặc dù em rất muốn. Em không còn sự lựa chọn nào khác. Em đến đường cùng rồi. Em nghĩ khi em kiếm được một số tiền kha khá lo được hậu sự của em thì em mới yên tâm đi được. Vì em không muốn thêm gánh nặng cho ba mẹ nữa. Sống là ba mẹ thất vọng lắm rồi, đi rồi cũng để lại gánh nặng cho nhà nữa. Em không muốn như thế.

Đó cũng là một điều cuối cùng em làm cho ba mẹ em được.
Em giống như chịu đựng sự đau khổ lâu quá, đau quá nên tâm trí em cũng lệch lạc. Mỗi khi nghe ai bị sự cố gì mà ra đi, như tai nạn xe, chết đuối, tự tử… em chỉ ước em là họ, em chỉ muốn được thay thế họ để họ được sống thôi.

Nếu em thay họ thì không có sự tiếc nuối nào ở đây nữa. Em chỉ ước em có được sự can đảm của người tự tử. Em sợ em không có sự can đảm mạnh mẽ đó.

Mỗi khi em đi trên những cây cầu hay nhìn xuống lòng sông thì luôn muốn nhảy xuống đó. Chỉ là thân thể kiên trì ở lại, tê tê, dại dại mà trở thành người lớn.

Mỗi ngày thức dậy em chỉ nghĩ đến chuyện buồn, đau khổ, quá khứ, thực tại. Em không có gì hết ngoài nỗi đau. Sống như chết rồi. Cái hồn nó chết rồi, còn cái xác cứ gắng gượng lết lê thê tồn tại ngày này qua ngày khác mà không có cảm xúc gì.

Như con zombie còn sống mà không biết nó sống. Nó chết rồi mà không biết nó chết rồi.

Em tự tử em rất sợ, nhưng sợ hơn là sống những ngày tối tăm như thế. Muốn sống nhưng sống không bằng chết. Muốn sống vui vẻ, hạnh phúc nhưng hằng ngày chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực, dần dồn mình vào ngõ cụt. Cuối cùng là chết đi mới giải thoát được.

Em chỉ muốn gia đình, ba mẹ, mọi người thân yêu hiểu và yêu thương em thôi. Thôi đem ra nỗi đau người khác mà chà đạp nữa. Hiểu em phải chịu đựng như thế nào để bao dung, đùm bọc em.

Không còn nói những lời cay nghiệt làm em tổn thương. Em cũng hiểu sự kỳ vọng gia đình và em đã cố gắng hết sức có thể rồi. Em cũng muốn mình sống tốt hơn mà em có muốn mình cứ mãi như này đâu.

Hơn ai hết, em sống trong đó, em cực khổ rất nhiều rồi. Em luôn trong trạng thái chuẩn bị để ra đi. Em tiêu cực đến mức tận cùng, đến mức cực đoan nhất, như là không ai có thể cứu mình được nữa. Em không còn thấy niềm vui nào là niềm vui nữa. Em thấy đâu đâu cũng là nỗi đau hết.

Khi em tuyệt vọng, đau khổ nhất thì em quyết định tìm đến lớp 31 ngày. Trước đó em vô tình, may mắn được biết anh Tuấn qua YouTube, những video, livestream của anh. Em nghe dần dần thì thấy đúng với những gì mình trải qua từ cuộc sống và tình cảm. Em tìm hiểu và đăng ký lớp ĐTTTC, sau đó đăng ký lớp khoa học thiền, lớp hôn nhân. Nhưng chưa có sự thay đổi.

Biết được kiến thức đó, học thiền để lành đó, nhưng em chưa ngộ ra được nên em thiền một thời gian rồi em bỏ luôn. Nên em vẫn ở con người cũ, vẫn sống tiêu cực như thế mỗi ngày.

Sau đó biết được lớp 31 ngày thì lúc đó em vẫn chưa hoàn toàn tin là có thể thay đổi em, vẫn còn mơ hồ về lớp học. Em tìm hiểu các video mà mấy chị đã học lớp 31 ngày chia sẻ thì em có động lực hơn để học. Khi em đã kiệt sức rồi, em hiểu mình đã bị trầm cảm lâu và nặng.

Em nghĩ đến lớp 31 ngày để hy vọng mình sẽ thay đổi và sống tốt hơn. Em xem nó là tia hy vọng cuối cùng của mình, một tia sáng cuối cùng cứu rỗi em.

Khi nghe đến phí học thì em đã tần ngần vì nó khá cao với kinh tế của em. Không biết học thì có giúp ích gì với tình trạng của em không. Em cứ phân vân mãi. Em cứ hỏi đi hỏi lại chị trợ lý về lớp học nhưng chưa đăng ký.

Em có hỏi là lớp này có giúp người trầm cảm có thể lấy lại thăng bằng trong cuộc sống không. Chị bảo là nếu tình trạng nặng thì nên gặp bác sĩ, và anh Tuấn muốn học viên đến với lớp là tâm thế vững vàng, sẵn sàng tiếp nhận, không phải là “phao cứu sinh”.

Và thực sự em xem đó là “phao cứu sinh” cuối cùng của em rồi. Nói vậy thì em nghĩ không giúp gì được em đâu. Nhưng thật may, với ý chí quyết tâm học một lần rồi nếu không được gì thì chấp nhận số phận. Và được chị trợ lý tận tình giải thích và hỗ trợ em nên em liều đăng ký.

Em phải đi vay để đăng ký lớp học cho bằng được.

Và rồi, sau vài ngày học với bài tập và kiến thức anh Tuấn giảng thì em như hiểu được và cảm được ở tầng sinh quang cao. Mọi thứ anh Tuấn nói em đều cảm nhận và hiểu được hết.
Em dần ngộ ra là mình đã thay đổi từ ý nghĩ đến con người như một người đang sống tầng sinh quang cao. Em không nghĩ là em cảm được nó và nhanh đến thế.

Chắc với sự quyết tâm thay đổi của em quá cao nên em buộc mình phải thay đổi nhanh. Vì nó là tia hy vọng cuối cùng của em rồi.

Bây giờ em không hối hận khi học lớp, thay vào đó là sự biết ơn vô bờ bến đối với anh Tuấn. Anh như một người sinh ra em lần nữa vậy.

Em đã chết rồi và anh đã cứu sống em lại. Như ba mẹ em sinh em ra thể xác, và anh sinh ra em về phần ý thức. Như một đứa trẻ mới sinh ra và anh đã đưa những ý nghĩ tốt đẹp, dạy em biết thế nào mới là thực sự sống. Biết trên đời này còn nhiều niềm vui, hạnh phúc cần được tận hưởng.
Khi trước đó em nhìn gì cũng là nỗi đau, nhìn gì cũng là màu đen u tối.

Như em đang gần chết đuối thì anh kéo em lên, như chỉ còn một giây nữa thôi thì em không còn nữa rồi. Trong mắt em, anh như là thần tiên, như là bậc thượng thần tối cao, là ân nhân, là người cha sinh ra em lại một lần nữa. Lôi em ra từ cõi chết.

Bây giờ em thực sự mới biết sống là gì.

Tuy em cảm được ở tầng nhân sinh cao, nhưng chắc là em chưa hoàn toàn có được nó. Nên em cũng sẽ dựa vào đó cố gắng tập để có được nó.

Trước đó em thấy mình chỉ là “tồn tại” cho qua ngày thôi. Bây giờ em mới thấy mình đúng nghĩa là sống.

Tất cả ý nghĩ, cảm xúc, tiềm thức thay đổi 100% sau khi học lớp 31 ngày. Lớp tên là The New You thực sự đã áp lên con người em.

Em thay đổi là một con người mới hoàn toàn. Như thay da đổi thịt. Như không có em ngày trước nữa.

Khi em ở đây và nhìn lại con người trước của mình, em hiểu được tại sao em lại như thế. Và khi nhìn lại em không còn cảm giác đau và tiêu cực nữa. Em xem nó như là một phần ký ức của em. Có thể là buồn, nhưng nó cũng là một phần trong em.

Nhưng em không lấy sự đau khổ đó cho bản thân nữa. Em hiểu nhưng em không nhận nó. Nó là nó. Nó ở quá khứ. Và em không nhận nó ở hiện tại.

Em hiểu được là chỉ có bản thân mình quyết định mình sống như thế nào. Ở ngoài có thể tác động đến mình, nhưng mình có nhận hay không là quyết định của mình.

Trước đó thì em nhận 100% phần quyết định của họ. Bây giờ em hiểu được là em sinh ra là con người mới, với tư duy, ý nghĩ mới, và 100% phần nhận là sự quyết định của mình.

Mình có muốn nhận hay không là quyền của mình. Mình vui vẻ hay đau khổ là do mình quyết định.

Không còn những oán trách than là:
“Tại sao như vậy? Tại sao thế kia? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao tôi lại được sinh ra? Tại sao lại là tôi? Tại sao cho tôi được sinh ra mà cho tôi cuộc sống như vậy? Có phải đang trừng phạt tôi không?”...

Chỉ than trách bên ngoài mà không biết chỉ có mình thay đổi được mình. Mà chỉ hy vọng bên ngoài ban ơn cho được sống tốt hơn.

Bây giờ em chỉ muốn nói là cảm ơn anh. Biết ơn, biết ơn, biết ơn anh tỉ, tỉ, tỉ lần. Không biết biết ơn như thế nào cho hết.

Em chỉ có thể sống cuộc đời còn lại là để dành biết ơn anh thôi.

Có thể anh nói là anh khiến em thay đổi nên em mới biết ơn anh. Nhưng mà như thế nào cũng được. Tận đáy lòng em chỉ muốn cảm ơn, và biết ơn anh. Chỉ muốn nói ra hết cho thỏa lòng biết ơn của em đối với anh thôi.

Em sẽ cố gắng học, làm bài tập, tập cảm và sống được ở tầng nhân sinh cao. Cố gắng để chạm được đến nó, có nó và giữ được nó.

Em chỉ muốn sống với cảm xúc hiện tại thôi, không muốn về lại con người cũ nữa.

Muốn cảm xúc biết lành lặn, biết ơn, nở rộ, trong suốt, yêu thương, yêu đời, vị tha, tha thứ, bao la… sẽ được giữ mãi và cảm nhận được những cảm xúc này sâu hơn, cao hơn.

Không biết anh có thấy và đọc hết không. Nhưng em nói ra được tấm lòng mình thì thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

Suýt nữa thì em phải hy sinh trong đau đớn, trách móc. Chắc em cũng không yên nghỉ được đâu.

Cảm ơn anh đã xem bài viết của em. Chúc anh vui vẻ, hạnh phúc, sức khỏe, nhiều năng lượng, tấm lòng bao dung để giúp mọi người và những người trầm cảm tiêu cực như em được thoát khỏi cảm giác đó.

Vì em thấy một số người cũng rất tiêu cực như em, nhìn thấy em trong đó. Em thấy rất thương và em đã thay đổi thì em muốn những người như thế sẽ biết đến anh và lớp học, và được thay đổi như em. Biết được sống hạnh phúc, yêu đời.

Thì trên thế giới này sẽ không còn người trầm cảm và những tình cảnh đau thương nữa.

Cảm ơn anh đã đọc hết. Đây là lần đầu em có can đảm để kể về cuộc đời và nói hết lòng mình.

Lần đầu tiên em biết ơn một người nhiều như thế. Khi nói ra hết thì em thấy nhẹ lòng hơn. Cảm ơn anh đã lắng nghe ạ. Love you ❤️

Em viết hơi dài vì em kể tóm tắt về cuộc đời của em. Mong anh sẽ đọc được hết. Và sự thay đổi của em khi học lớp 31 ngày.

Em mong anh sẽ xem nó là một trong những thành tựu trong lĩnh vực mà anh đang theo đuổi. Và đem nó ra để chia sẻ với mọi người để lấy động lực, để mọi người được thay đổi, trở thành con người tốt hơn.

Em nghĩ trường hợp của em cũng hiếm, khi mà trầm cảm như thế nào được thay đổi chỉ sau vài ngày học lớp 31 ngày.

Xin lỗi vì gửi câu chuyện em chậm. Em nói là có viết và gửi anh, mà em muốn chau chuốt và ghi rõ ý hơn. Với em cũng bận nên lúc nào em rảnh em sẽ viết ạ.

Cảm ơn anh vì người Việt Nam đầu tiên, tiên phong tìm hiểu về lĩnh vực này. Đã giúp mọi người, các chị em phụ nữ biết được kiến thức mà từ lâu đã nghĩ nó không có thật, xa vời. Và cứ sống theo may mắn.

Đã có rất nhiều người nhờ có kiến thức mà họ có được cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.

Em thấy may mắn vì là người Việt Nam và hiểu được ngôn ngữ anh nói. Nên em mới học được các kiến thức này và có thể thay đổi được mình.

Không là chắc em không còn trên đời này nữa đâu. ❤️




Em chỉ muốn nói điều này với anh Tuấn thôi...